Tầm quan trọng của việc thực hành

Hành thiền là làm cho tâm an lạc nhằm tạo duyên cho trí tuệ phát sanh. Nói tóm lại, đó là vấn đề hạnh phúc và đau khổ. Hạnh phúc là cảm thọ hoan hỷ trong tâm, đau khổ chỉ là cảm giác không thoải mái. Đức Phật dạy nên tách rời hạnh phúc và đau khổ ra khỏi tâm.

Thực hành giáo pháp là công việc vô cùng quan trọng. Nếu không có pháp hành tất cả hiểu biết của chúng ta chỉ là hiểu biết trên bề mặt, chỉ hiểu biết cái vỏ bề ngoài. Cũng giống như ta có một loại trái cây nhưng chưa bao giờ ăn nó. Mặc dù trái cây sẵn có trong tay, nhưng ta không hưởng lợi ích của nó. Chỉ bằng cách duy nhất là ăn thì ta mới cảm nhận được mùi vị của nó.

Đức Phật không ca ngợi những ai chỉ tin tưởng suông nơi người khác. Ngài tán dương người hiểu biết bên trong chính mình. Cũng như trái cây kia, nếu ta đã có nếm qua rồi thì không cần phải hỏi ai khác cũng đủ biết nó chua hay ngọt thế nào. Vấn đề của ta đã chấm dứt bởi vì ta đã thấy đúng theo chân lý. Người đã chứng ngộ chân lý cũng như người đã kinh nghiệm vị chua hay ngọt của trái cây. Tất cả mọi hoài nghi đều chấm dứt, ngay tại đây.

(“Thiên Nhiên Tâm” – Thiền sư Ajahn Chah)